"Chiến tranh mà! Nó khiến tất cả mọi thứ trên đất nước này đều là nạn nhân, chẳng ai được hưởng những gì họ đáng có, và lũ chó như chúng cũng đâu là ngoại lệ!"
Chia tay Ngọc Chinh
“Không để bất cứ một con chó nào trong căn cứ”, mệnh lệnh của cơ quan môi trường Căn cứ Bentiu đã đưa ra để phòng nguy cơ bệnh dại. Đàn chó cố chạy làm nhiều ngả để phân tán lực lượng truy đuổi, nhưng bất thành.
Những con cuối cùng buộc phải chạy ra ngoài cổng doanh trại Bệnh viện dã chiến cấp 2 của Việt Nam, chúng vừa chạy vừa ngoái đầu lại đầy luyến tiếc, bởi chúng buộc phải rời nơi đã tưởng là gia đình trong suốt thời gian qua: được cho ăn, được gọi bằng những cái tên “trìu mến”.
Qua chỗ khuất ngoài đường, chúng dừng lại, đầu hướng về Bệnh viện. Tất cả mặt chùng xuống buồn thiu. Nhiều con ứa nước mắt, chẳng biết do bụi đường cuốn theo những cơn gió xoáy mù mịt táp vào mặt, hay chúng lưu luyến biệt li những Chiến sỹ Mũ nồi xanh Việt Nam đã yêu mến, cưu mang chúng bấy lâu?!
Ngọc Chinh mới tròn 3 tháng tuổi. Nó là một trong ba chị em thuộc lứa đầu tiên sinh ra tại khu nhà ở của Bệnh viện dã chiến Việt Nam. Ngọc Chinh đã quen được cưng chiều, chăm sóc, vuốt ve bởi những người lính Việt. Không thể giữ được Ngọc Chinh, họ đã quyết định đưa nó cho một gia đình người dân bên ngoài căn cứ chăm sóc, bởi nó còn quá non nớt nếu theo mẹ vào chốn giang hồ hiểm ác đầy nghiệt ngã với thân phận kiếp chó hoang chốn này.
Nhưng có lẽ, ngày nó buộc phải phiêu bạt cũng không xa lắm. Bởi cũng như tất cả người dân ở đây, gia đình chủ mới còn không có đủ thức ăn qua ngày cho lũ con lắt nhắt của họ, thì lấy đâu thức ăn mà cho nó. Nó sẽ bị bỏ đói, bị đánh đập, thậm chí bị túm gáy lẳng ra đường. Chỉ nghĩ tới đó Ngọc Chinh đã rùng mình, co dúm người lại.
Mắt Ngọc Chinh ngấn lệ, không rời những người lính đang quyến luyến chia tay nó. Mắt nó cụp xuống, nửa như giận hờn oán trách họ đã không thể giữ được nó, nửa như cảm ơn họ vì đã cho nó những ngày tháng đầu đời được tận hưởng cuộc sống no đủ, tràn trề yêu thương với danh phận sang quí: “chó nhà”...
Và chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, Ngọc Chinh sẽ thấu hiểu: Chiến tranh mà! Nó khiến tất cả mọi thứ trên đất nước này đều là nạn nhân, chẳng ai được hưởng những gì họ đáng có, và lũ chó như chúng cũng đâu là ngoại lệ!
Trong ảnh: Ngọc Chinh trong vòng tay Trung uý Phạm Phú Hải trước giây phút biệt li.